Ðời vắng em rồi
Sóng dậy đìu hiu biển dấy sầu
Lênh đênh thương nhớ giạt trời Âu
Thôi rồi tay nắm tay lần cuối
Chia nẻo giang hồ vĩnh biệt nhau
Trai lỡ phong vân gái lỡ tình
Này đêm tri ngộ xót điêu linh
Niềm quê sực thức lòng quan ải
Giây phút dừng chân cuộc viễn trình.
Tóc xõa tơ vàng nệm gối nhung
Ðây chiều hương ngát lả hoa dung
Sóng đôi kề ngọn đèn hư ảo
Mơ kiếp nào xưa đã vợ chồng.
Quán rượu liền đêm chuốc đắng cay
Buồn mưa trăng lạnh nắng hoa gầy
Nắng mưa đã trải tình nhân thế
Lưu lạc sầu chung mộng hướng say
Gặp gỡ chừng như truyện Liễu Trai
Ra đi chẳng hứa một ngày mai
Em ơi lửa tắt bình khô rượu
Ðời vắng em rồi say với ai ?
Phương Âu mờ mịt lối quê nàng
Trăng nước âm thầm vạn dặm tang
Ghé bến nào đây người hải ngoại
Chiều sương mặt bể có mơ màng.
Tuyết xuống phương nào lạnh lắm không
Mà đây lòng trắng một mùa đông
Tương tư nối đuốc thâu canh đợi
Thoảng gió trà mi động mấy bông.
tác giả: Vũ Hoàng Chương.
---
Vu Vơ
Những ngày nghỉ học tôi hay tới
Đón chuyến tàu đi, đến những ga.
Tôi đứng bơ vơ xem tiễn biệt.
Lòng buồn đau xót nỗi chia xa.
Tôi thấy tôi thương những chiếc tàu
Ngàn đời không đủ sức đi mau:
Có chi vương víu trong hơi máy,
Mấy chiếc toa đầy nặng khổ đau.
Bánh nghiến lăn lăn quá nặng nề
Khói phì như nghẹn nỗi đau tê
Lâu lâu còi rúc nghe rền rĩ
Lòng của người đi réo kẻ về.
Kẻ về không nói bước vương vương...
Thương nhớ lan xa mấy dặm trường
Lẽo đẽo tôi về theo bước họ ,
Tâm hồn ngơ ngẩn nhớ muôn phương.
tác giả: Thế Hanh.
---
Chủ Nhật
Buồn làm sao cho ngày chủ nhật
Của người học trò vớ vẩn hay yêu!
Những ngày kia vui vẻ hơn nhiều
Ngồi chăm chỉ lắng nghe lời thầy giảng,
Hay vui đùa chuyện trò cùng chúng bạn,
Trí bình yên thư thái biết bao nhiêu,
Và nhất là được trông thấy người yêu,
Người thiếu nữ xinh như tờ giấy trắng.
Lần đi học là một lần đo đắn:
Đi làm sao cho gặp được giữa đường
Cô nữ học sinh tha thướt đến trường,
Tay đỡ nón và tay cầm sách vở.
Ngày chủ nhật là một ngày mong nhớ
Ở trong nhà không ngớt ngoái trông ra,
Hy vọng người yêu mến bước ngang qua ;
Gặp gỡ mãi cũng gây tình lưu luyến.
Chờ đã mệt mà người không thấy đến
- Có bao giờ người nghĩ đến ta đâu!
Thì giờ đêm qua... nắng xế ngang đầu
Lòng rưng rức, người bần thần bực bội
Quần với áo đã mấy lần thay đổi ;
Quyển sách nào đem đọc cũng buồn tênh.
Tâm thần ta như có vẻ bấp bênh
Như chán chê, như rã rời, ngao ngán ;
Ta tưng tức, ta giận hờn các bạn
Sao mải vui không đến với ta chơi ;
Ta trách thầm những kẻ ở xa xôi
Sao hờ hững không thư từ chi cả!
Quanh quẩn mãi... Trông ra ngày sắp ngả,
Lần cuối cùng nhất định bước ra đường,
Đi bơ vơ lòng thấm thía ngùi thương
Đường quen quá chán chường như tắt lối!
Ta quay lưng lủi thủi trở về nhà
Không hiểu sao thấy tiếc một ngày qua.
tác giả: Thế Hanh.
---
Về
Về ngang qua đường cũ
Lá vẫn xanh nguyên màu
Có đôi chùm hoa lạ
Chợt tím vì mong nhau
Về ngang qua quán cũ
Nhạc vẫn vang trong chiều
Lời ca như sóng vỗ
Cuốn lòng theo bay theo
Về ngang qua sông cũ
Đò xưa nay đã già
Trăng hẹn hò thuở nọ
Giờ tách bến nào xa
Về ngang qua phố cũ
Lòng đàn theo nhạc mưa
Ngỡ hai đứa còn đứng
Chụm đầu dưới hiên xưa
Về ngang qua trường cũ
Không dưng thèm vu vơ
Trái me ai chia nửa
Đến bao giờ thôi chua.
tác giả: Mường Mán.
---
Mòn mỏi
Em ơi nhẹ cuốn bức rèm tơ
Tìm thử chân mây khói tỏa mờ
Có bóng tình quân muôn dặm ruổi
Ngựa hồng tuôn bụi cõi xa mơ
Xa nhìn bên cõi trời mây
Chị ơi em thấy một cây liễu buồn.
Bên rừng em hãy lặng nhìn theo,
Có phải chăng em ngựa xuống đèo?
Chị ngỡ như chàng lên tiếng gọi
Trên mình ngựa hí lạc vang reo.
Bên rừng ngọn gió rung cây,
Chị ơi con nhạn lạc bầy kêu sương.
Tên chị ai gieo giữa gió chiều,
Phải chăng em hỡi tiếng chàng kêu?
Trên dòng sông lặng em nhìn thư?
Có phải chăng người của chị yêu?
Sóng chiều đùa chiếc thuyền lan,
Chị ơi con sáo gọi ngàn bên sông ...
Ô kìa! Bên cõi trời đông
Ngựa ai còn ruổi dặm hồng xa xa
Này lặng em ơi, lặng lặng nhìn
Phải chăng mình ngựa sắc hồng in?
Nhẹ nhàng em sẽ buông rèm xuống,
Chị sợ trong sương bóng ngựa chìm.
Ngựa hồng đã đến bên yên,
Chị ơi trên ngựa chiếc yên ... vắng người
tác giả: Thanh Tịnh.
---
HONG CHÚT TÌNH XƯA
chiều công tác anh qua trường em học
trường em vui, ba dãy, học trò đông
anh ghé dịp chung một giờ sinh hoạt
trời tháng hai nắng tạt bức song hồng
này màu phấn màu gỗ bàn và màu mắt
màu quen quen và màu của thương thương
năm năm trước anh cũng thầy dạy học
từng nghiêng lòng đắm đuối những văn chương
em đâu biết nay ra người lính trận
bước vào phòng mang nặng súng trên vai
bẽn lẽn em nhìn, má anh màu cháy nắng
rồi nhủ thầm: thân phận trẻ hôm nay
chiều công tác anh qua trường em học
trường em xinh, cô giáo cũng đang xinh
cô tươi cười nhường anh một giờ dạy
nói cùng em chuyện ngưng bắn hoà bình
em ngẩng nhìn chăm chăm màu mắt biếc
đâu phải lời anh, anh hiểu em rồi...
anh muốn nói chi những đề tài cằn cỗi
muốn nói cùng em câu chuyện vui vui
chuyện Kim Trọng dò sang vườn Thuý
chuyện Tam Nguyên làm thơ Cua chơi trăng
chuyện Uy Viễn mê nàng Đào Hiệu
chuyện Tản Đà bán áo viết lăng nhăng
anh thèm quá, biết bao giờ trở lại
trường ngày xưa thôi cơm áo hành quân
trên bục gỗ anh tìm hương ngày cũ
nơi trang bài tuổi đợi giấc mơ xuân
chiều công tác anh qua trường em học
trường em vui, ba dãy, học trò ngoan
như hong ấm món tình xưa đã nguội
trời tháng hai gay gắt nắng hung vàng
tác giả: Đỗ Chu Thăng.
---
NHỮNG BÓNG NGƯỜI TRÊN SÂN GA
Những cuộc chia lìa khởi tự đây
Cây đàn xum họp đứt từng dây
Những đời phiêu bạt thân đơn chiếc
Lần lượt theo nhau suốt tối ngày.
Có lần tôi thấy hai cô gái
Áp má vào nhau khóc sụt sùi
Hai bóng chung lưng thành một bóng
“Đường về nhà chị chắc xa xôi”.
Có lần tôi thấy một người yêu
Tiễn một người yêu một buổi chiều
Ở một ga nào xa vắng lắm
Họ cầm tay họ bóng liêu xiêu.
Hai người bạn cũ tiễn chân nhau
Kẻ ở trên toan kẻ dưới tàu
Họ giục nhau về ba bốn bận
Bóng nhòa trong bóng tối từ lâu.
Có lần tôi thấy vợ chồng ai
Thèn thẹn đưa nhau bóng chạy dài
Chị mở khăn giầu anh thắt lại
“Mình về nuôi lấy mẹ, mình ơi”.
Có lần tôi thấy một bà già
Đưa tiễn con đi trấn ải xa
Tàu chạy lâu rồi bà vẫn đứng
Lưng còng đổ xuống bóng sân ga.
Có lần tôi thấy một người đi
Chẳng biết về đâu nghĩ những gì
Chân bước hững hờ theo bóng lẻ
Một mình làm cả cuộc phân ly.
Những chiếc khăn màu thổn thức bay
Những bàn tay vẫy những bàn tay
Những đôi mắt ướt tìm đôi mắt
Buồn ở đâu hơn ở chốn này?
Tôi đã từng chờ những chuyến xe
Đã từng đưa đón kẻ đi về
Sao nhà ga ấy sân ga ấy
Chỉ để cho lòng dấu biệt ly?
tác giả: Nguyễn Bính.
---
SÀI GÒN TRONG NHÀ
Sài gòn trong nhà gửi nỗi buồn
Ra sân , ra ngõ trống , đời trơn
Ra phường , ra phố , ra tăm tắp
Nơi những đề lao giữa núi rừng
Sài gòn trong nhà mẹ ngóng con
Mắt sông cát lấp đã rêu cồn
Miệng thầm kinh nguyện lòng nghi hoặc
Ôi mãi cầu xin vẫn mỏi mòn
Sài gòn trong nhà vợ nhớ chồng
Nhớ khùng , nhớ dại , nhớ lung tung
Nhớ nhiều , nhớ mãi , không quên nhớ
Buổi tối tay anh bị xiết còng
Sài gòn trong nhà con đợi cha
Năm sáu mùa xuân bố vắng nhà
Bao giờ bố mới về đây bố
Con lớn khôn rồi biết xót xa
Sài gòn trong nhà đầy ưu phiền
Rất hài hòa cảnh tượng chìm đen
Tủ gương , bàn ghế , nồi , xoong , chảo
Cùng với người chung một nỗi niềm
Sài gòn trong nhà vắng như tờ
Lâu lâu giọt nhỏ vọng hồn xưa
Chú thạch sùng quen thôi tặc lưỡi
Và con nhện cũng chán giăng tơ
Sài gòn trong nhà , Sài gòn ơi
Hãy thinh không nhé , hãy trùng khơi
Hãy im lặng đến thời lên tiếng
Vì tiếng em cao vọng tuyệt vời .
tác giả: Duyên Anh.
Còn nữa sẽ post sau ^^